Thiên thần, ác quỷ và tiểu thư tung tăng trên phố
Phan_24
1s.
2s
1′
Thấy Kate có dấu hiệu sẽ tắt thở, Ken mới chịu buông. Cậu quay sang liếc hai tên kia, một tên vẫn còn ngu :
– Vậy tao sẽ giành cô ấy.
– Hừm. Tao vốn định tha cho tụi bây, nhưng là do tự tụi bây chuốc lấy. Gãy vài cái xương là được rồi nhỉ?
Bốp. Bịch. – một em đã nằm đo đất. Và em đã biết mình tiêu! – Bộp. Phịch – thêm một em.
Ken trượt bàn tay từ eo sang tay của Kate, lôi cô nàng đi, trong khi cô vẫn còn sốc vì nụ hôn ban nãy. Kate đột nhiên hoàn hồn lại, cắn vào tay Ken một cái. Cậu đau điếng thét lên :
– Cô làm cái quái gì thế?
– Ai cho phép cậu hôn tôi?
– Đồ vô ơn! Tôi đã giúp cô đấy!
– Ai cần cậu giúp?
– Cái gì? Nếu không có người nhờ, tôi đã không giúp cô!
Nó thấy tình hình không ổn, định chạy ra hòa giải thì Julia can lại, nó đành ngoan ngoãn ngồi lại nhìn. Zoey thích thú quan sát thằng em của mình. Trong khi đến tận lúc này, hắn và Jackson mới hiểu được mấy cô nàng tinh nghịch này đang làm trò gì.
– Tôi không quan tâm! Trả nụ hôn đầu lại cho tôi! – Kate hét lên. Dù biết cái câu nói của mình là hết sức bướng bỉnh và vô lí nhưng thông cảm, thần kinh của Kate hiện giờ đang… không được bình thường cho lắm.
Đối với một người con gái như Kate, nụ hôn đầu rất quý giá, và phải hôn người mình thích cơ! Ừ thì đúng là Ken chính là người Kate thích. Nhưng nụ hôn mà Kate xem trọng, Ken chỉ coi nói là chuyện rất đỗi bình thường, lại còn do nhờ vả mới giúp đỡ Kate! Tổn thương quá! Có phải Kate đã nhìn lầm người? Nhưng mà hình như không phải, ban nãy lúc ôm Kate, Ken đã lấy tay vỗ vỗ nhẹ vai Kate để trấn an tinh thần cô nàng. Cậu thật sự rất tốt bụng mà.
– Cô muốn bồi thường hả?
Kate im lặng nhìn Ken. Ý của cậu là sao cơ? Thấy Kate không nói gì, chỉ giương đôi mắt to tròn, long lanh nhìn mình, Ken nhanh chóng quay mặt đi, lại nắm tay Kate lôi về chỗ tụi nó đang hóng chuyện. Thấy Ken lại gần, tụi nó lật đật ngồi nghiêm túc, như thể nãy giờ ta đây chẳng có làm gì. Hắn và Jackson thấy bộ dạng trẻ con đó thì phì cười. Nhưng có vẻ, Ken chẳng có chút nào quan tâm, chỉ nói một câu rồi lại kéo Kate đi mất :
CHAP 99 (3)
– Tôi mượn bạn mấy người một chút, nhưng cũng vì cô ta muốn thôi!
Kate giật mình. Ken quen biết với tụi nó ư? Vậy có khi nào cậu ta đã biết tình cảm của Kate rồi không? OMG!! Chắc kiếm xẻng tự đào hố rồi nhảy xuống quá!! Ơ mà chắc tụi nó không nói gì đâu. Tụi nó vốn kín miệng mà! Chắc không để lộ thiên cơ! Với suy nghĩ đó, Kate tạm thở phào.
– Tiến triển nhanh gớm! – đợi Ken đi rồi, ba đứa quỷ tụi nó đồng thanh.
Đi mất của Ken là đi sang quầy pha chế rượu, gọi hai li gì đó rồi đem vào phòng vip. Vừa vào trong, Ken khóa cửa, đặt hai li rượu lên bàn, rồi đè Kate xuống ghế, hai tay cậu chống xuống hai bên người Kate làm cô nàng chẳng dám nhúch nhích chứ đừng nói là thoát ra. Thấy Ken kề sát mặt xuống mình, Kate đẩy ra, lắp ba lắp bắp :
– Tên điên kia! Cậu đang làm gì thế?
– Bồi thường. – Ken đáp gọn.
– Bồi thường kiểu quái gì thế này? Mau tránh ra!!
– Bồi thường bằng thân thể. Giờ thì nằm yên đi, cô cự quậy nhiều quá rồi đấy!
– Hả? Không! Tránh ra!
– Đã bảo nằm yên mà! À,… hay cô thích chủ động hơn là bị động hả?
– Chủ động gì cơ? – Kate ngơ ngác hỏi, chưa kịp định hướng gì đã bị lật lại. Tình hình bây giờ là cô nàng nằm bên trên Ken. Kate hiểu vấn đề, gục mặt xuống người Ken.
– Hử? Sao thế? – Ken hỏi, rồi cảm giác có nước gì ấm ấm trên ngực mình – Khóc à?
Kate không đáp, tiếp tục sự nghiệp là khóc. Ken biết mình đùa hơi quá, kéo Kate ngồi dậy, vỗ vỗ nhẹ lên đầu cô nàng :
– Nín đi! Tôi chỉ đùa thôi! Thấy cô căng quá nên tôi đùa tí.
– Cậu… hức… là… là đồ ngốc!
– Nín đi. – Ken kéo Kate dựa vào mình.
– Tên ngốc kia! Tránh ra! Đừng dịu dàng với tôi! – Kate vùng vẫy, nước mắt tèm lem hệt con nít.
– Ha! Cô cá biệt thật đấy! Con gái thường thích dịu dàng cơ mà… – Ken cười nhạt.
– Ngốc! Đừng làm tôi thêm thích cậu!
CHAP 98
– Hana! Mở cửa mau! Hana!
Nó nghe giọng hắn nhè nhè vì
say thì giật cả mình chạy vội ra mở cửa. Hắn thấy nó, cả người đổ xuống. Nó vội đỡ hắn vào trong. Khó khăn lắm mới kéo được thây hắn lại giường vì cái chân đau đã mất thăng bằng ngã xuống giường bị hắn đè cho dẹp lép. (t/g nói hơi bị quá đà a). Nó kiên cường bất khuất phòng chống tệ nạn, đẩy hắn ra, mà tên này cứ nằm phè đó lèm bèm gì đó.
Bất lực rồi, nó nằm yên luôn, giọng hắn bắt đầu rõ hơn :
– Sao em bảo anh về nhà với ông ta? Hết chứa chấp anh rồi à? Bắt đầu thấy chán ghét anh rồi?
– Em chỉ muốn gia đình anh hòa thuận thôi.
– Ngốc! Em biết anh hận ông ta thế nào mà!
Nó im lặng, nhẹ nhàng ôm hắn. Không khí vô cùng lãng mạn và mờ ám này bị nó làm cho tan vỡ luôn :
– Khoan đã. Anh qua kia mà nằm đi. Ngộp thở chết mất!
Hắn lăn qua một cái và lọt luôn xuống giường. Nó tặc lưỡi lôi hắn lên và phát hiện hắn đã ngủ.
Nó đành để hắn ngủ luôn rồi leo lên nằm cạnh, ôm hắn ngủ. Không biết anh chàng này của nó đã trải qua bao nhiêu đau khổ trong quá khứ chứ? Nó thở dài rồi chìm vào giấc mơ, lúc đó, hắn cũng vô thức ôm nó vào lòng. Đêm, Kevin bé mò sang phòng nó, thấy nó và hắn ôm nhau ngủ thì ghen tị, cố gắng lên ngủ chung luôn.
Nhưng giường của nó quá cao so với thằng bé, Kevin bé cứ loay hoay mãi không leo tới, tức quá khóc lên. Nó giật mình thức giấc bế thằng bé lên. Thế là hắn ôm luôn cả nó và Kevin bé ngủ. Thằng bé thích thú mỉm cười.
…
Sáng hôm sau, hắn và nó cư xử như chẳng hề có ngày hôm qua, cả đám cũng chẳng nói gì. Vui nhất là Kevin bé, thằng nhóc cứ luôn miệng hát hò dù đang trong bàn ăn.
Ăn xong thì kéo nhau đến trường. Vì chân nó còn đau nên hôm nay rủ nhau đi xe môtô. Hôm nay, mama nó muốn hàn thuyên tâm sự với Kevin bé nên thằng bé ở nhà.
Năm chiếc xe chạy vào nhà để xe của trường trước ánh mắt ngưỡng mộ và sự bàn tán của thiên hạ, nhưng mấy người này chẳng thèm quan tâm.
Hắn lại thể hiện tình cảm chốn đông người. Hôm qua bế nó làm chấn động từ căng tin ra sân trường, hôm nay lại bắt nó leo lên lưng để hắn cõng cho bằng được. Nó vốn không chịu, nhưng bị hắn dọa sẽ bế nó giống hôm qua nếu nó không lên. Nó bị áp bức quá!! Thấy người ta hiền làm tới hà!
Vừa vào lớp đã thấy Kate phóng tới, loay hoay với nó :
– Hana! Hana! Cô có sao không? Còn đau không? Đi khám lại cái chân chưa? Uống thuốc chưa? Xoa bóp chưa? Ăn sáng chưa? Tối hôm qua ngủ đủ giấc không? Có ai bắt cô đi đứng nhiều không?
– Haha! Được rồi, Hana không sao đâu. Cô đừng lo. – đến Julia cũng phải bật cười trước cái miệng cứ nói liên hồi của Kate.
– Lắm mồm. Cô biến đi! – hắn cau mày đỡ nó ngồi xuống.
– Im đi! Tôi thích ở đây đó thì sao? Tôi đến thăm Hana chứ kiếm anh hay sao mà ý kiến? – Kate lại hét vào mặt hắn.
– Tôi nói cô biến đi mà! Ở đây không có ai chứa chấp đâu mà cứ… – hắn đáp. Lại thế rồi, tim nó thắt lại. Đau quá!
Nó có cảm giác hắn rất hứng thú với Kate. Nó phải cư xử sao cho đúng đây? Kate là một cô gái xinh đẹp, tính tình cũng rất tốt, lại hòa đồng, cá tính. Trong khi nó chỉ là một cô gái bình thường trong những người bình thường. (khiêm tốn thái quá!) Nếu hắn có quên mất nó và yêu Kate cũng chẳng có gì lạ, vả lại, tương lai của hắn và nó sau này cũng chẳng đi đâu cả, bởi ba hắn…
CHAP 98 (2)
Không phải nó không tin hắn, nhưng biết làm sao khi những suy nghĩ đó cứ liên tục hiện ra trong đầu nó. Nó đột nhiên thấy vô cùng tự ti, có cảm giác, tất cả những cô gái trên thế gian này đều đẹp hơn nó, tốt hơn nó. Nó không muốn hắn tiếp xúc với ai khác ngoài nó để không nảy sinh thêm tình cảm
với những cô gái đó.
Nó biết nó rất ích kỉ. Nó biết nó rất là quá đáng. Nó muốn trở về như trước đây, là một cô gái không bận tâm về vấn đề gì trong cuộc sống, vô tư, hồn nhiên cùng hai cô bạn thân và gia đình. Nhưng nó đã va vào cạn bẫy mà cái gọi là “yêu” đã tạo ra _ ghen.
Thấy mặt nó có vẻ không ổn, Julia và Zoey đá hắn ra, chạy sang chỗ ngồi của nó hỏi :
– Mày sao vậy?
– Tao… có sao đâu? – nó chối.
Thực sự lúc này, nó còn cảm thấy ghê tởm chính nó. Nó không muốn ai khác biết về những suy nghĩ đó, nó sợ người ta ghét nó, nhất là những người nó yêu thương và trân trọng nhất.
– Tao hỏi mày bị gì? Lúc nào cũng giấu kín bưng như vậy? Tụi tao có còn là bạn thân của mày không vậy? – Zoey thét lên. Nhỏ tức con bạn thân cứng đầu.
– Vì mày là bạn thân của tao nên tao mới giấu! – nó khó khăn đáp lại.
– Tao không biết mày gặp chuyện gì? Với tư cách là bạn thân của mày, tụi tao chỉ muốn chia sẻ với mày những khó khăn đó, nhưng nếu mày cứ cứng đầu như vậy thì ok. Mày tự mà lo lấy. Tao chả thèm quan tâm nữa. Mày cứ làm như mày chỉ sống một mình vậy! Mày lo bộ người khác không lo theo à? Tự mày xử lí được hết hả? Nếu vậy đã chẳng có cái gọi là tình bạn! – Zoey quát nó, làm cả lớp quay lại nhìn. Bình thường thấy nhỏ trân trọng nó lắm mà sao hôm nay bùng nổ kinh khủng thế không biết?!
– Oa oa! Đừng giận tao! Tao nói mà! – nó òa khóc luôn.
– Anh xin phép giúp, ba đứa em cúp hai tiết đầu nha! – Julia và Zoey đồng thanh nói với Jackson và Josh.
– Ủa sao hôm nay đóng vai học sinh gương mẫu vậy? Đó giờ toàn cúp không phép thôi mà? – hai chàng đồng thanh.
Kate thấy ba đứa nó đi rồi cũng liếc hắn một cái rồi về lớp. Hắn chẳng hiểu cái mô tê gì hết? Nhưng có phải vì ba hắn hôm qua không? Hắn bắt đầu lo sợ, ánh mắt hướng về phía cả ba vừa đi ra. Lớp nó trở về trạng thái cũ _ ồn ào, náo nhiệt.
Jackson và Josh thấy vẻ mặt hắn đầy tâm sự, chạy sang hỏi :
– Vụ gì vậy?
Hắn thở dài rồi kể nỗi khổ tâm của mình.
Cùng lúc đó trên sân thượng (máu me bữa trước đã được dọn sạch). Gió nhè nhẹ, phảng phất mùi hương những bông hoa trồng trong sân sau của trường, luồn qua làm rối tóc ba nàng. Nó thút thít khóc, Julia và Zoey ngồi cạnh trầm ngâm suy nghĩ. Lát sau, Julia lên tiếng :
– Không phải mày ích kỉ hay gì đâu! Ghen là điều tất yếu khi mày yêu. Nhưng liệu mày có đủ can đảm và tự tin để đấu tranh giành lại hắn nếu cần thiết hay không.
– Tao nghĩ là… không. – nó mệt mỏi đáp.
– Mày bị ngốc à? Hắn yêu mày như vậy, còn lo gì nữa! Mà không sao! Dù cho Kevin có như mày nghĩ, tụi tao sẽ tẩn cho hắn một trận cho đến khi hắn không thể sinh con được nữa! – Zoey nói, câu nào câu nấy sặc mùi bạo lực.
CHAP 98 (3)
– Haha! Ok ok! Tao thấy tốt hơn rồi. Phải tự tin chứ nhỉ?! – nó cười lớn. Bạn bè đúng là tuyệt vời. Chuyện làm nó đau đầu suốt mấy ngày vậy mà tâm sự một chút, lắng nghe một chút đã chẳng thấy buồn nữa, tâm trạng cũng tốt, nhẹ lòng lại khỏe khoắn, tràn đầy sinh lực – Giờ làm gì đây?
– Ngủ đi, hết tiết 2 về lớp rủ họ xuống căn tin. – Julia vừa đáp vừa nằm dài ra sàn.
– Ok.
…
– Thì ra vậy. Nhưng Hana chắc không giận chuyện đó đâu! – Josh khẳng định chắc nịch.
– Hừ. Làm sao mày biết? Cô ấy chuyên gia giấu kín trong lòng! – hắn nhăn nhó.
– Mày mà cũng có lúc này hả Kevin? Quen với mày bao nhiêu lâu, lần đầu tiên tao thấy mày nhức óc vì một cô gái nha. – Jackson cười làm giáo viên vừa vào lớp mém xịt máu mũi – Thôi đừng lo nữa cưng, vợ mày hiền khô hà, chả bao giờ giận đâu. Giờ tao về chỗ ngồi đây!
– Hừm. – hắn trầm ngâm cả hai tiết. Nhìn hắn chững chạc vô cùng khi nghiêm túc suy nghĩ, làm bà cô mém nhập viện vì mất máu. Mặc dù bà cô đã già, và vô cùng nghiêm túc trong việc giảng dạy, (trong những giáo viên, duy nhất bà này còn dạy lớp nó những ngày cận Tết như vầy) nhưng bệnh mê trai đẹp thì không tránh khỏi.
Jackson mặc kệ, lôi điện thoại ra nhắn tin với Julia, bị cô mắng xối xả vì dám phá vỡ giấc ngủ yêu dấu của cô nàng. Josh thản nhiên ngủ gục luôn trên bàn, mơ thấy mình bay được đến Never Land chơi với Peter Pan.
Bà cô bình thường chắc chắn sẽ rất tức giận khi có người bơ bài giảng của bả, nhưng vì là trai đẹp nên… ok.
…
Reng chuông hết tiết 2, tụi nó kéo tụi hắn xuống căn tin ăn. Trong lúc tụi hắn đi lấy thức ăn giúp tụi nó, Kate lại đến, cười với tụi nó :
– Hélu ba nàng. Tôi ngồi đây được chứ?
– Tất nhiên rồi. – nó vui vẻ đáp. Haha. Thấy mình có thể đối tốt với Kate, cũng không còn khó chịu nữa, nó hạnh phúc vô cùng. Julia và Zoey thấy cái mặt hớn hở của nó đã hiểu rõ vấn đề, cười nhẹ. Hạnh phúc có thể lây lan!
– Mấy tên hay theo ba cô đâu rồi? – Kate nhìn quanh, hỏi.
– Chà. Để ý tên nào rồi chứ gì? Quan tâm ghê chưa? – Zoey cười tít mắt trêu cô bạn mới.
– Làm gì có! Ba tên đó là bạn trai của ba cô đúng chứ? Lãng mạn thiệt nha! Tôi luôn muốn có tình yêu tuổi học trò. – Kate cười, nói, cái mặt rất chi là bựa. Khi Kate nhắc đến tình yêu, tụi nó đột nhiên bị ảo giác hay sao ý? Hoa hồng lung linh xung quanh Kate, lại có nhạc đệm cơ? Chắc có vấn đề thật!
– Uầy! – ba nàng đồng thanh – Cô thì sao? Không có bạn trai à?
– Ừ. Tôi không có bạn trai. Thật ra, tôi đang để ý một người.
– Sao không tỏ tình đi! Có gì không ổn sao? Tụi này giúp cho! – nó cuộn trào sức sống, máu muốn giúp đời dâng cao.
– Không được đâu. Dù cho cậu ấy thích tôi và chúng tôi tiến tới hẹn hò thì… mama tôi cũng sẽ can thiệp và dọa cậu ấy chạy mất dép.
– Là ai vậy? Nói đi! – Zoey tò mò.
– Là… nhóc Ken lớp 10. – Kate thẹn thùng đáp.
– WTF!! – ba nàng đồng thanh – 10A1?
– Ừ. Đừng có cười tôi đấy!
– Rồi. Thế tại sao mama cô lại ngăn cô có bạn trai? – nó hỏi. Nếu là Ken thì nó có thể giúp.
– Vì mama tôi ép tôi cưới chồng! – Kate nói một cách khó khăn.
– Ấy! Là ai? – Julia cảm thấy đồng cảm-ing.
CHAP 98 (4)
– Con trai ông chủ tịch tập đoàn Vasion.
– Là Kevin! – Julia và Zoey đồng thanh rồi nhìn sang nó.
CHAP 102
– Tết này mình ăn tại gia hả mấy cưng? – nó cười hỏi, đã ngà ngà say.
– Tại Nhật. – Julia và Josh không hẹn mà đồng thanh.
– Tại sao?
– Pama anh muốn gặp mọi người. – Josh nói.
– Xử lí băng của Doraemon. Hôm trước tụi nó dám qua đây lộng hành, mua bán ma túy với mấy thằng choi choi ở Sài Gòn.- Julia nói.
– Nhà của anh ở Nhật à? – Zoey mắt tròn mắt dẹt nhìn Josh.
– Không, đó là nhà pama, anh có một căn ở Sài Gòn mà. – Josh đáp.
– Băng của Doraemon hình như hoạt động ở Tokyo. – Jackson nói.
– Trùng hợp là nhà pama anh cũng ở Tokyo. Vậy đi, Tết này qua đó, ở tại nhà anh, tiện cho việc lùng tin tức luôn.
– Ok! – nó lại nốc bia, cả người tựa vào hắn. Kevin bé ngồi kế nó nhăn nhó vì mama thằng bé bê tha…
…
Tại sân bay mùa lễ Tết, dòng người tấp nập vội vã cho chuyến du lịch của mình, nhưng mà cho dù có ham hố tới sớm, cũng phải chờ thủ tục này nọ, vậy thà cứ dung dăng dung dẻ như bảy đứa tụi nó. Thực ra, cả đám có thể dùng máy bay riêng để đi, nhưng ba nàng nhà ta nổi hứng đòi đi máy bay chung, nên tụi hắn đành chiều ba cô nàng rắc rối.
Quay lại câu truyện, tình hình bây giờ tại sân bay, bảy đứa đi đến đâu, thu hút sự chú ý đến đó. Toàn hotboy hotgirl hotbaby đi cùng thì ôi thôi, cảnh tượng này thực sự rất gây mất máu.
– Hey. Đem lên máy bay thêm nhiều áo vào, xuống sân bay bên đó lạnh lắm đấy. – Josh dặn dò cả bọn.
– Lạnh lắm hả? Vậy tiêu rồi. – nó thất thần nhìn về Josh.
– Sao vậy?
– Đồ ấm của Kevin bé ít lắm! Làm sao đây?! Để em chạy đi mua. – nó nói, toan chạy đi bị hắn giữ lại.
– Trễ rồi. Không kịp đâu. Để thằng bé mặc đồ của anh rồi mua sau.
– Gez! Em thật đãng trí mà!
– Kevin không sao, pama đừng lo! Con khỏe lắm! – Kevin bé cười tươi, bị nó ôm một cái muốn tắt thở.
– Được rồi! Lên thôi!
…
Trên máy bay, cả bọn chia chỗ ngồi theo cặp, riêng hắn bị đá sang một bên vì nó ngồi với Kevin bé. Thằng bé không những không thương xót hắn còn lưu manh dính chặt lấy nó, liếc sang hắn nhếch mép.
Hắn đứng hình! Kevin bé ngây thơ đáng yêu những ngày trước đâu rồi? Chắc chắn là do Josh dạy hư thằng bé chứ không còn ai vào đây nữa! Thế là hắn cứ mặt hầm hầm liếc ngang liếc dọc chàng Josh nhà ta, trong khi nhóc cứ liên tục dựng tóc gáy không hiểu vì sao.
…
Tokyo mùa này rất đẹp, anh nào vẫn còn nở rộ sắc hồng, trời trong, gió mát… (chưa tới bao giờ nên t/g cũng không biết nói gì hơn). Đứng trước nhà Josh, tụi nó ngớ ra, rồi Zoey quay sang vỗ vai Josh ra vẻ cảm thông :
– Nếu anh không muốn dẫn tụi em đến nhà cũng không sao? Mình ở khách sạn cũng được anh à! Không cần khó khăn tìm cách trèo tường vào nhà người ta ở ké đâu.
Tại sao Zoey lại nói vậy? Vì nhà của Josh không phải là nhà nữa… Hàng rào của căn nhà dài thướt tha chẳng biết đâu là điểm dừng. Bên trong là cả khu đất rộng thênh thang (chắc cỡ Đầm Sen à), một căn nhà trệt kiểu truyền thống bên này, một căn nhà trệt kiểu truyền thống bên kia, một căn nữa,… OMG? Đây là cái làng chắc?!! Hay là Đầm Sen, Suối Tiên, Đại Nam ver 2? Rộng dữ thần ôn thì thôi…!!
Josh chỉ phì cưới trước khuôn mặt ngơ ngơ của Zoey, thản nhiên đẩy cửa bước vào, tụi hắn ngạc nhiên riết rồi cũng chẳng thấy lạ nữa, bình thản vào theo. Còn tụi nó phải nói là cứ trố mắt nhìn, khuôn mặt nhìn ngốc ơi là ngốc.
CHAP 102 (2)
Ngay khi tụi hắn bước vào, đã có một dàn người hầu chạy ra xách vali, đồ đạc đem về phòng giúp. Josh quay sang cười với tụi nó :
– Mấy em ngồi máy bay chắc cũng mệt rồi, về phòng nghỉ nhé! – quay sang mấy cô hầu – Cô đưa hai cặp này về phòng, tôi sẽ tự giải quyết cô gái này.
Thế là hắn, Kevin bé kéo nó, Jackson kéo Julia còn đang ngây ngô đi theo sự chỉ dẫn của mấy cô hầu về cái mà Josh gọi là phòng. Thực chất là một căn nhà trệt mà tụi nó thấy ban nãy.
Zoey để mặc số phận cho Josh đưa đi đâu thì đưa. “Hic! Mình phải biết suy nghĩ xíu trước khi nói gì nghen. Nguyên khu này là lãnh địa của tên Josh này, mình mà chọc tức hắn, hắn cho người thủ tiêu mình vứt xác cũng chẳng ai hay biết gì mà cứu! Ôi trời đất mama ơi! Không lẽ số kiếp mĩ nhân xinh đẹp như con lại chấm dứt ở xứ người?!!” Trong đầu Zoey hiện ra hình ảnh một con sư tử xấu quắc có cái mặt của Josh, chuẩn bị xử đẹp một con thỏ bé nhỏ dễ thương có khuôn mặt của Zoey.
Thấy Zoey ngu ngu, mắt Josh ánh lên tia cười trong phút chốc rồi thôi. Đi vòng quanh một lát, Josh và Zoey bước vào một căn nhà, có vẻ khác với những căn nhà trệt xung quanh. Ở trong nhà được bố trí vô cùng tinh tế và đơn giản, và quan trọng là có hai người đang ngồi đó. Zoey ngay lập tức cúi đầu :
– Con chào hai bác.
– Chào hai đứa! Cứ ngồi tự nhiên nha con.
– Dạ, con cám ơn hai bác đã cho tụi con ở nhờ. – Zoey mỉm cười. Mama Josh nhìn Josh ý hỏi : “Con bé đó hả?”. Đáp lại đó là một cái gật đầu đầy tự hào.
– Im đi. Cô không cần phải cảm ơn. – papa Josh lạnh lùng, sau đó, mama nhóc cũng có tình trạng y chang – Đưa nó đi, phiền phức!
– Con đi đây. Lát nữa khi nào ăn cơm nhớ gọi con nhé! – Josh kéo Zoey đang thẫn thờ ra ngoài. WTF? Thế quái nào một con người có thể thay đổi nhanh vậy. Mới vài giây trước còn cười tươi rói như tiên thì… Âu mai!!
Sau khi cả hai đi mất, pama Josh cười lớn :
– Con bé đá vừa đáng yêu lại thú vị. Cái kiểu phản ứng của nó thật buồn cười! Hahaha!
– Kì này phải bày thêm nhiều trò gắn kết tụi nó mới được!
Trong khi hai ông bà già hớn hở ngồi lập mưu, Zoey bị dọa cho sợ chết khiếp. Trời ạ! Pama của Josh thật đáng sợ! Mãi suy nghĩ, Zoey chẳng biết đã bị Josh kéo vào phòng tự khi nào. Josh thấy Zoey phản ứng như vậy cũng không khỏi phì cười, làm Zoey cáu :
– Anh cười gì hả? Tên ngố!
– Anh ngố lắm hả?
– Hừ! Tự nhiên lại cười?
– Pama của anh chỉ muốn đùa với em thôi!
– Hở? Thật á?
– Ừ! Mà mặt của em khi đó rất tức cười nhé!
– Này thì tức cười… A!
Tình hình là vầy, Zoey tiến gần Josh đưa tay định cù nhóc thì trượt chân ngã đè lên người nhóc. Không như bao tình huống lãng mạn khác trong phim, truyện, quả thực mặt hai đứa có kề sát và miệng chạm vào nhau nhưng thực tế là… răng của Zoey và môi của Josh dính vào nhau.
– A. Đau. – Josh khẽ nhíu mày.
– Mùi tanh thế? Anh bị chảy máu à? Em xin lỗi! Anh có sao không? Hự.
Và tình hình lại như sau, tóc của Zoey do quá mảnh mai nên vướng vào cúc áo của Josh, cả người nhỏ lại bị kéo giật xuống, tiếp tục công việc lấy thịt đè người. Tiến thoái lưỡng nan.
CHAP 102 (3)
Sau một hồi vất vả người lên kẻ xuống, Josh và Zoey cuối cũng cũng rời nhau ra, ngồi thở dốc. Điên mất!
Trong lúc đó, bên phòng của hắn và nó,… vài cô giúp việc tình cờ đi ngang đây đã đứng hình, đông đá trở thành ‘hòn vọng gì đó’ khi nghe đoạn đối thoại sau.
– A… Đừng có động vào đó. – giọng nó như sắp khóc.
– Em yên đi! Bướng quá! Không động vào sao nó chịu lòi ra? – giọng hắn.
– Đã nói đừng mà! Đau lắm!
– Yên đi! Đừng để anh dùng vũ lực. Không đau gì đâu!
– Đ… Được rồi. Nhưng nhưng để em chuẩn bị tinh thần.
– Ừ.
– Kevin bé quay mặt đi chỗ khác nha.
– Con xong rồi. Pama tiếp tục đi.
– 1, 2, 3.
– Aaaaaaaaa!!!!!! Đau quá!
– Phù! Ra rồi nè! Có đau gì đâu mà…!
(đoán xem họ đang làm gì? hí hí)
Và bên trong phòng, hắn đang cầm cây nhíp nhổ miếng dằm đâm trên ngón tay nó… Xong việc, hắn dịu dàng vỗ nhẹ tay lên đầu nó còn rưng rưng nước mắt :
– Ngoan.
– Ngoan. – Kevin bé bắt chước hắn.
– Hahaha!!
Đến phòng của Julia và Jackson,…
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian